Tất cả chúng tôi đều đến Sikkim lần đầu. Yumthang là địa điểm còn lại trong hai mục tiêu đặt ra trước chuyến đi.

Chúng tôi vẫn đang ngập trong những xúc cảm kỳ diệu ở Lachen. Tuyết ngừng rơi, nhưng không gian vẫn đang phủ một màu trắng xóa. Chúng tôi chỉ có ba ngày ở Himalaya, bây h đã gần trưa của ngày thứ hai. Gác tất cả những thỏa thích đang hiện hữu, chúng tôi hò nhau trở về khách sạn, chuẩn bị hành trang đi tìm Yumthang – thung lũng của tuyết trắng và bạt ngàn hoa đỗ quyên.

Yumthang, với chúng tôi chỉ có trong hình dung, qua những bức ảnh mà chúng tôi tìm kiếm và rồi bị mê hoặc. Yumthang là một thung lũng chăn thả, được bao bọc bởi những dãy núi của hệ thống núi Himalaya, nằm ở độ cao khoảng 3600m, độ cao mà tôi chưa từng nếm trải. Nơi đây nổi tiếng với tên gọi khác, là “thung lũng hoa” với hai tư loài đỗ quyên. Yumthang Có địa hình thoai thoải và rộng rãi, không dốc như Lachen, vì vậy còn có dịch vụ trượt tuyết cho du khách.

Chúng tôi rời Lachen, xuống trở lại chân dãy núi qua những cung đường hiểm trở. Từ đây, chúng tôi lại vượt những cung đèo cheo leo của dãy núi khác, đến Lachung, một thị trấn gần Yumthang. Chúng tôi bắt đầu đi trong mây, qua những đoạn đèo mà nhìn từ cửa sổ xe, tôi thấy sự sống mong manh lạ. Mặc dù vậy, khi nghĩ về điểm đến, chúng tôi lại hồ hởi với những sự mô tả, chờ đón.

Đến La Chung vào khoảng 4h chiều, mất khoảng 5h cho khoảng 60km di chuyển. Lachung buổi chiều ngập trong mây, một cơn gió ào ào thổi qua, chúng tôi bắt đầu đón nhận cú sốc đầu tiên. Tôi chưa từng nghĩ, tôi sẽ thấy trước mặt mình một vách núi đá, hiện ra trong mây với cự ly gần sát, mà không nhìn thấy đỉnh. Và việc đó đang hiện hữu trước mắt tôi trong sự bàng hoàng. Gió thổi càng mạnh hơn và dần dần đỉnh núi hiện ra, thẳng đứng, cao lừng lững như một người khổng lồ. Và rồi bất chợt, mây lại ùa đến, ào ào như dòng suối. Thị trấn lại chìm trong mù mịt, màn đêm theo đó buông xuống, kèm cái lạnh căm căm.

Lachung là một thị trấn nhỏ, nằm ở độ cao 3000m. Là điểm nghỉ để khám phá Yumthang và những nơi cao hơn của Sikkim rồi trở lại trong ngày. Lachung có vài khách sạn nhỏ, thi thoảng mới có điện và nhiệt độ âm vào ban đêm. Chúng tôi chìm vào giấc ngủ sau khi cùng nhau uống hết một chai rượu giữ ấm. Quả thực, đêm ở Lachung quá lạnh. Tôi đã thấy bầu trời đầy sao sáng rực trong thung lũng, dải thiên hà như rất gần, nhưng cũng không thể ở ngoài trời thêm được nữa.

Chúng tôi thức giấc, mặt trời đã lên đâu đó. Buổi sáng Lachung trời không còn một cụm mây, vách núi lừng lững trước mắt bắt đầu đón những tia nắng đầu tiên. Trong khoảng sân, những chậu nước đã trở thành những chậu băng, cứng queo khô khốc. Trời xanh biếc, trong vắt vời vợi, khi ánh nắng trải dần trên vách núi, chúng tôi hồ hởi đi tìm Yumthang.

Yumthang từ Lachung còn khoảng 30km đường đèo, với độ cao chênh lệch khoảng 600m. Chúng tôi lại bắt đầu gặp tuyết phủ trắng đường, càng lên cao tuyết càng dầy hơn. Những cung đèo gấp uốn lượn vào nhau thoắt ẩn thoắt hiện trong tuyết trở nên hấp dẫn kỳ lạ. Chúng tôi còn cách Yumthang 10km, rồi 8km. Xe bắt đầu trơn trượt, ga mạnh lên xe cũng chỉ tiến theo phương ngang thay vì tiến thẳng. Tất cả chúng tôi xuống xe đi bộ, cho xe nhẹ hơn, có thể sẽ vượt qua được đoạn đường này, nhưng hình như là không thể. Chúng tôi chẳng khó phát hiện ra, xung quanh mình không gian vô cùng đẹp. Tranh thủ một chụp ảnh lưu niệm không phải là ý tưởng tồi, và cũng cần thời gian cho nắng làm tuyết tan bớt để tiếp tục hành trình.

 

Tuyết dần dần cũng tan đi. Chúng tôi đang đi trên những cung đường khô cong trong nắng. Nhưng là đang đi xuống, không phải đang đi tìm Yumthang. Đúng là tuyết đã tan, nhưng dưới tuyết là những lớp băng mỏng khiến cho xe không thể tiếp tục hành trình. Quãng đường thì còn quá xa không thể đi bộ, lại càng không thể ở lại trên núi khi đêm xuống, nhiệt độ âm không chào đón những người lần đầu đến từ miền nhiệt đới.

Chúng tôi trở lại Lachung, đến thăm tu viện Lachung trong chốc lát rồi vội vã trở về Gangtok. Đôi chút trầm lắng và tiếc nuối khi không đến được Yumthang, nhưng tất cả chúng tôi ít nhiều cũng đã quá mãn nguyện, với tất cả những gì đón nhận được từ tuyết, từ Himalaya.

Đêm, sau khoảng 8 giờ xuôi xuống qua không biết bao nhiêu những cung đèo. Chúng tôi trở lại Gangtok nghỉ ngơi, kết thúc 3 ngày nếm trải Himalaya. Sáng, chúng tôi lại tất tả thu dọn để rời đi. Hướng về Varanasi, thành phố Thánh bên bờ sông Hằng, với khoảng cách hơn 1000km. Một trong những điểm đến của hành trình khám phá Ấn Độ lần này.

Chúng tôi đã có những ngày kỳ diệu nhất, những cảm xúc mãnh liệt nhất, đó là sợ mô tả đơn giản và bao quát cho tâm trạng của những thành viên. Tất nhiên, dù ít dù nhiều, mỗi người đều mang trong mình một vài cảm giác nuối tiếc.

Gangtok 6h sáng, trời giá rét và trong. Chúng tôi lục đục hành lý lên xe chuẩn bị xuống trở lại đồng bằng. Bỗng tất cả như nín lặng, dõi ánh mắt về phương bắc. Một mảng ánh sáng vàng rực rỡ trên nền trời tím biếc. Định thần bản thân để xác nhận giữa mơ và thực, trước mắt chúng tôi, rất gần và rực rỡ. Kachenjunga – năm kho báu của tuyết, đỉnh núi cao thứ 3 thế giới đang đón nhận những tia nắng đầu ngày, sáng rực trước bình minh.

Tôi không nhớ nữa, điều kì diệu cuối cùng giống như một giai điệu lạ. Xe đưa chúng tôi xuôi xuống bên trời, khi ánh nắng trải dần trên Kachenjunga, cho đến khi mặt trời lên cao. Những kho báu bí hiểm lại hòa mình vào nền trời xanh biếc.